Trao quyền
Người thì khuyên là phải trao quyền cho nhân viên, cho nhân viên tự làm, thì nhân viên mới phát triển, người thì khuyên là phải làm cùng, phải dẫn dắt, đồng hành với nhân viên. Mà sếp nào nói cũng thấy hợp lý, thế tóm lại phải như nào.
Đấy, mình bị cái tình trạng đấy. Và mình không biết phải đối xử như nào với nhân viên. Mình còn nhận được lời khuyên là hãy nhìn lại chính trải nghiệm của bản thân khi còn là nhân viên, xem lúc đấy mình muốn được trao quyền như nào, muốn được tự quyết hay muốn được kèm cặp sát sao. Thì mình cũng nhìn lại, và mình thấy mình muốn cả hai haha. Thật sự rất bế tắc. Ko biết phải làm quản lý như nào. Xong rồi mình tìm được lời giải – đó là 7 cấp độ ủy quyền của Jurgen Appelo, được trích dẫn trong sách ĐỘI TRƯỞNG.
Cấp độ 1 – Thông báo: Bạn ra quyết định và bạn có thể giải thích động cơ của mình với nhân viên. Bạn không muốn hoặc không cần thảo luận với họ.
Cấp độ 2 – Thuyết phục: Bạn ra quyết định và nỗ lực thuyết phục để nhân viên thấy bạn đúng. Bạn giúp họ cảm thấy họ được tham gia vào quyết định này.
Cấp độ 3 – Trao đổi: Trước tiên, bạn hỏi thông tin đầu vào từ nhân viên, bạn cân nhắc chúng trước khi ra một quyết định và tôn trọng ý kiến từ mọi người.
Cấp độ 4 – Thống nhất: Bạn tham gia trao đổi với tất cả mọi người và cả nhóm sẽ cùng đồng thuận về quyết định cuối cùng
Cấp độ 5 – Tư vấn: Bạn nêu quan điểm và hy vọng nhân viên sẽ lắng nghe những lời khuyên đó, nhưng quyết định cuối cùng là ở họ
Cấp độ 6 – Hỏi han: Trước hết, hãy để nhân viên tự quyết định. Sau cùng bạn đề nghị nhân viên thuyết phục bạn rằng quyết định của họ là sáng suốt
Cấp độ 7 – Trao quyền: Bạn trao quyền ra quyết định cho nhân viên, thậm chí bạn không cần nghe những chi tiết cụ thể
Dựa vào lý thuyết này, mình nhận ra là khi mình làm nhân viên, mà cái việc đấy nó quá lớn, mình chưa đủ tầm để tư duy, thì mình muốn ở cấp độ 1, là sếp mình nói cho mình biết mình phải làm cái gì. Còn khi mà mình có chút kinh nghiệm, hiểu biết, có quyền và trách nhiệm liên quan, thì mình muốn được thảo luận với sếp để quyết định. Và càng làm lâu, càng hiểu biết và có kinh nghiệm với 1 cái đầu việc nào đấy, thì mình càng muốn được chủ động và tự quyết nhiều hơn.
Nhờ cái lý thuyết này mà mình hiểu được tại sao nhiều lúc mình thấy sếp ko tin mình – vì lúc đấy mình muốn được trao quyền ở cấp độ 6 nhưng sếp lại trao ở cấp độ 1. Còn lúc mình thấy như kiểu sếp đem con bỏ chợ thì là vì sếp trao quyền ở cấp độ cao quá, trong khi mình chỉ đủ sức làm ở cấp độ thấp thôi.
Và khi làm quản lý rồi, thì mình hay hỏi thẳng nhân viên, là em muốn cái đầu việc này em đc trao quyền ở cấp độ nào. À, nhưng vẫn có đàm phán, ví dụ bạn nào muốn trao quyền hoàn toàn, mà mình vẫn ko an tâm lắm thì mình vẫn thẳng thắn với bạn ấy, để đẩy cấp độ xuống 1 tí, chứ ko phải cứ thế mà theo luôn. Nhìn chung, là nó rất hữu dụng.